Sắc Màu – Truyện Ngắn
Chanh lọt thỏm giữa cánh đồng xanh mướt. Những ô ruộng đan
vào nhau, che đi những đôi bờ thẳng tắp. Cả cánh đồng như một tấm lụa xanh mềm
mại uốn theo từng đợt gió nhè nhẹ.
Mặt trời ló mình sau đường viền chóp núi phía xa xa, bồng
bềnh trôi như một quả bóng bay. Ðôi mắt mở tròn nhìn không chớp về phía ấy. Mặt
trời lùi vào dải mây lởn vởn bay trên chóp núi. Ðám mây lướt qua nhẹ nhàng như
mái tóc lơ thơ rồi lại tan ra... Có khi mặt trời khuyết nửa chỉ còn trơ cái đốm
đỏ lòe như hòn than. Rồi lại hiện ra với gương mặt tròn trịa nâng những cánh
chim lướt vội qua. Mặt trời lơ lửng... lơ lửng bay. Xa dần. Chanh nhắm đôi mắt
lại...
Ðôi chân thiên thần lướt qua những vầng mây mát lạnh, mềm
mại như túi bông. Băng qua những đỉnh núi nhấp nhô. Trên đó có những đám cây
dương xỉ lách mình trong khe đá. Những bông hoa nhỏ lay lay cánh khi chiếc váy
trắng của Chanh lướt qua. Biển mênh mông nối liền những bờ bãi dài trắng mịn.
Những cậu bé nghịch tay trên cát, chạy về bỏ lại những tòa lâu đài dang dở.
Những nốt chân được sóng biển lấp đầy.
Sóng vỗ bờ trắng xóa rồi lại tan vào lòng biển. Chanh vùi
mình trong cát. Cát mịn ôm lấy thân thể, trơ đôi mắt cười. Sẽ chẳng ai nhận ra
Chanh. Chẳng ai kéo lại chỗ Chanh và nhìn với đôi mắt lạ lẫm và sợ sệt.
"Bạn đến từ đâu?"
Chanh đến từ đâu...?
Chanh ở với mẹ trong ngôi nhà nằm dựa lưng vào quả đồi.
Trước mặt là bãi ngô xanh mướt. Xa xa có một con đường nhỏ vắt mình lên tận
những quả đồi. Ở đó vào mỗi sáng có những cô cậu học trò đuổi nhau cười tíu
tít. Có đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ. Mẹ tất tả với đôi quang gánh và chiếc nón không
cạp vành... Những buổi chiều nghe gió thổi luồng vi vút qua những khóm tre. Bọn
trẻ mặt lấm lem chạy theo những cánh chuồn chấp chới khản cổ "Chuồn chuồn
cắn rốn bốn ngày biết bơi". Chanh thích những buổi sáng hối hả, tất cả
phải như đang trôi, đang chạy, ào ào, nhanh vun vút. Cứ như thế cuốn Chanh đi.
Chanh được hòa mình với cái hối hả ấy. Những trang sách cứ chờ bàn tay nhỏ bé
của Chanh chậm rãi lật mở... Những dòng chữ chậm rãi thành câu. Những vệt màu
loang lổ, lòe loẹt, đen sẫm... Và những con đường cứ dài ra phía trước mặt...
Ðàn kiến nhỏ bò quanh được chiếc đĩa. Mình Chanh chẳng thể đi hết. Cả khoảng
không phía trước kia cũng như khép lại. Nhỏ bé đến vô cùng!
Bãi ngô xanh mướt. Gian nhà với những vật dụng mẹ xếp quanh
chiếc giường và vừa tầm với. Những cuốn sách cũ mầu vàng ởn. Chanh đến từ đó.
Trong từng trang giấy phảng mùi ngai ngái là thế giới bao la! Chanh nhắm mắt để
mặc gió thổi bung mái tóc rối bời, vướng vào khung cửa...
Rừng thông râm mát. Cây như đứng xếp hàng, chen lẫn. Khu
rừng uốn khúc quanh dòng sông xanh hiền hòa. Ban mai mát rượi và trong lành.
Những tia nắng xuyên qua những kẽ lá. Cả khu rừng như đang reo cùng một bản
nhạc. Nàng ngửa cổ nhìn ánh nắng xiên qua những vòm lá, vấp ngã trên đám cỏ
mượt. Chàng đứng đó. Nhìn nàng bằng đôi mắt tinh nghịch, khẽ mỉm cười vì sự ngô
nghê hay vì sự xuất hiện của nàng. Chàng đón nàng với đôi cánh tay dang rộng,
vòng qua tấm eo nhỏ của nàng, ôm siết. Bế nàng trên đôi tay rắn chắc, rồi đặt
nàng nằm trên thảm lá khô dày. Những chiếc lá khô lạo xạo. Môi nàng khe khẽ...
Chàng cúi xuống vuốt mái tóc màu nắng quăn như sóng của nàng. Tim nàng nhảy
nhót. Nàng nghe được tiếng của đôi chim ríu ran trong kẽ lá dày trên tầng không
cao tít. Nắng rọi qua kẽ lá, rơi nhẹ trên khuôn mặt trắng hồng của nàng...
Chàng tan ra cùng ánh nắng. Lấp lóa. Nàng thảng thốt. Vột dậy. Bàn tay bé
nhỏ...
Chanh! Chanh ơi?
Ðừng đi...
Ðôi mắt mẹ nhìn Chanh thảng thốt. Mắt Chanh long lanh...
*
Gà bắt đầu cất tiếng gáy râm ran trong xóm. Tiếng gáy to và
rõ. Chanh ngửi thấy mùi khói qua khe cửa. Nhà ai thổi lửa sớm ra đồng. Mẹ ôm
Chanh. Mái tóc mỏng tết vừa một chiếc đuôi sam nho nhỏ. Chanh không thích tết
đuôi sam. Như thế trẻ con lắm. Chanh đã hai mươi ba tuổi. Chanh thích mái tóc
vàng óng ả, quăn thành từng lọn sóng. Những chiếc váy bồng bềnh có thắt lơ, đôi
giày vải có đăng- ten như nàng Scarlett trong tiểu thuyết lãng mạn "Cuốn
theo chiều gió". Những cuộc hẹn, những buổi gặp mặt, bữa tiệc sinh nhật.
Ánh nến, ánh đèn lung linh. Con đường dài rộng với những chiếc xe ngựa lộc cộc
ra về... Thành phố với những ngôi nhà cổ kính, ánh sáng trang hoàng lộng lẫy.
Những gương mặt với những nụ cười... Ban mai trong lành và tươi mát.
Mặt trời ló những tia sáng qua ô cửa. Chanh ngẩng mặt. Ánh
nắng rọi vào ran rát. Ðôi tay nhỏ tỉ mẩn gỡ dần những lọn tóc loăn quăn. Thỉnh
thoảng có cơn gió thoảng qua hất mái tóc lòa xòa trên gương mặt trắng xanh. Con
đường nhỏ quanh co như tấm khăn màu nâu sậm vắt qua cánh đồng. Ðàn bò lững
thững. Bóng những chiếc áo trắng thấp thoáng. Tiếng gọi vang vang...
Chanh kéo chiếc áo cho ngay ngắn. Với những cuốn vở trong
hộc tủ đặt lên bàn. Bài học hôm qua mẹ dạy Chanh vẫn còn nhớ. Chiếc bút chì
trong tay Chanh nóng bỏng... Những chiếc bút sáp đủ màu. Cánh đồng ngô Chanh vẽ
bao nhiêu lần không nhớ nữa. Góc tường nơi Chanh ngồi dán dày những bức tranh.
Cánh đồng ngô xanh mát, nàng công chúa với nụ cười hiền và đôi cánh thiên thần,
khu rừng với dòng sông xanh uốn khúc, nụ cười rạng ngời của mẹ. Tất cả trong
sắc màu Chanh vẽ bằng trí nhớ và sự tưởng tượng của riêng mình.
*
Nhà của Chanh đây ạ? Chanh có nhà không bác?
Ừ. Chanh bị dị tật bẩm sinh, không đi được, chỉ quanh quẩn ở
nhà thôi.
- Sao cô ấy lại vẽ được những bức tranh đẹp thế ạ? Cháu tò
mò quá!
- Mời cậu vào.
Cánh cửa cọt kẹt. Chanh quay ra, để mặc những tờ giấy trắng
rơi xuống chân bàn. Bóng áo trắng cao gần chạm khung cửa. Ánh nắng ban mai xiên
qua vai áo. Mái tóc vàng hoe, như nắng. Nụ cười hiền và đôi mắt sáng. Chiếc ba-lô
trên vai tuột xuống cánh tay.
- Chào Chanh!
Phải một chốc lâu sau Chanh mới nhận ra tay mình nằm gọn
trong đôi bàn tay mềm và mát lịm. Nắng xiên qua tấm mành khiến Chanh thấy hai
má mình ưng ửng nóng. Bàn tay nhỏ ngượng ngùng vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa. Chanh
chẳng biết có phải mình đang cười. Mọi thứ đang trôi. Chanh đang trôi vào những
cảm xúc lạ lắm. Theo giọng nói ấm áp. Ðôi mắt hiền đang nhìn Chanh thân thương.
Bác trưởng thôn có mái đầu bạc bên trái chậm rãi chọn hai
chiếc cốc sành có hình hoa Chanh vẽ trên bàn, rót đầy nước. Người khách lạ uống
một hơi rồi ngắm nhìn bông hoa trên chiếc cốc. Anh đưa mắt nhìn khắp lượt căn
nhà của Chanh. Chiếc giường tre trải tấm vải đỏ, mấy chiếc hộp các tông xếp
cạnh nhau, đầy sách. Chiếc bàn nhỏ với những tờ giấy trắng và những sáp màu gãy
vụn... Những bức tranh dán dày trên tường. Anh dừng lại rất lâu ở những bức
tranh. Ðưa tay miết trên đó, xoa xoa, chụp lại bằng chiếc máy điện thoại cầm
tay.
Anh ở lại trong căn nhà có bốn bức tường ngoang màu của
Chanh trò chuyện về hội họa. Bác trưởng thôn có vẻ không hiểu về những gì anh
nói nhưng bác có vẻ thích thú với giọng kể của anh. Chanh cũng bị cuốn hút vào
đó.
Những chuyến đi thực tế của sinh viên Trường mỹ thuật về tận
những vùng quê xa xôi, hẻo lánh đứng dưới chân núi, ngửa mặt lên vẽ dòng thác,
vẽ những đường vòng ngoằn ngoèo của ruộng bậc thang vào mùa vàng rộ. Rồi tháng
mười hai lại khoác ba-lô về ngoại ô-tô mùa vàng hoa cải... Mỗi người họa sĩ đều
có sở trường riêng của mình. Riêng anh thích vẽ phong cảnh. Phong cảnh là những
gì đẹp nhất của cuộc sống, của thiên nhiên ban tặng cho con người. Khác với
nhiếp ảnh là thu lại nguyên vẹn cảnh sắc thiên nhiên qua lăng kính của ánh sáng
thì hội họa lại thu lại thiên nhiên bằng đôi mắt và trái tim người họa sĩ. Ðôi
mắt anh thông minh và ấm áp. Ðôi mắt Chanh mở tròn, tai Chanh như căng ra, chưa
có ai nói với Chanh về hội họa. Vì sao Chanh đến với hội họa? Chanh đến với hội
họa từ đâu?
Thế giới của Chanh khép nhỏ trong gian nhà và cánh đồng ngô
phía trước mặt. Âm thanh của Chanh là tiếng mẹ, tiếng nói cười phía xa xa trên
con đường uốn khúc. Màu sắc của Chanh là ánh nắng lấp lánh xiên qua ô cửa gỗ
thấp lè tè...
Thế giới của Chanh là dòng sông chảy xiết. Khu rừng với
những rặng thông xanh ngút ngàn. Là con đường với những đoàn người ra về vội
vã. Là những bộn bề của cuộc sống. Những ngọt ngào của tình yêu. Những người
bạn hiện lên qua trang sách làm cho Chanh biết khóc, biết cười, biết thương...
Chanh vẽ bằng đôi mắt và cả trái tim với hai thế giới mà
Chanh đang sống. Nhỏ bé và rộng lớn. Buồn đau và tươi đẹp. Ồn ào và tĩnh lặng.
- Rất vui được làm bạn với Chanh. Hẹn gặp lại nhé!
Ðôi tay Chanh nằm gọn trong đôi tay mềm mại và mát lịm. Nụ
cười hiền nhìn Chanh thân thương.
Bác trưởng thôn khề khà với chén trà đặc. Ông đã quen dẫn
khách đến nhà Chanh. Tự pha trà và mời khách giúp Chanh khi mẹ vắng nhà. Ông
đặt nhẹ tay lên vai Chanh. Cười khẽ.
Con đường nhỏ như dài ra tận phía cuối cánh đồng xanh mát.
Bóng anh đổ dài trên bãi ngô xanh mướt. Dáng anh in trong ô cửa rồi khuất
dần... Gió thổi làm bung mái tóc, che nửa khuôn mặt. Chiếc bút chì phác dáng
người đổ bóng trên cánh đồng tắt nắng. Nụ cười và ánh mắt thân thương lắm...
Cánh đồng hoa cải vàng tới tận chân đồi. Mưa khe khẽ bay...
Nàng khép chiếc khăn len màu đỏ chói khít vào cổ. Chàng dừng cọ và nhoẻn miệng
cười. Những bông cải vàng rộ, mùi thơm ngai ngái. Cái mùi ấy bám vào váy áo
nàng, bám vào mái tóc màu hạt dẻ quăn thành từng lọn của nàng. Anh dắt nàng đi
giữa cánh đồng hoa vàng rực rỡ. Nàng vấp ngã, hoa bám vào mái tóc. Nụ hôn mát
lành như gió sớm.
Chanh bị đánh thức bởi tiếng bọn trẻ gọi nhau râm ran. Ngày
mới. Mẹ đã ra đồng từ lúc nào. Chiếc áo lấm bùn vắt trên dây phơi trước nhà.
Chanh với tay lấy chiếc lược trên gương chải tóc. Đôi bàn tay mềm mại tỉ mẩn
vuốt từng sợi tóc vương trên khuôn mặt trắng xanh xao. Ngày mới với những bức
tranh hay những cuốn sách?
Chanh giật mình bởi tiếng cánh cửa cọt kẹt. Ánh nắng xiên
một đường dài. Gió tự nhiên ùa vào làm chiếc màn hoa bay thốc. Những chiếc bút
sáp kéo nhau lăn trên mặt bàn. Chanh không giữ nổi những tờ giấy mỏng tang rơi
xuống nền đất.
★
Anh đến vẫn với ánh mắt và nụ cười thân thương. Bàn tay
Chanh nhỏ bé trong đôi bàn tay mềm mát lịm. Anh mang cho Chanh những hộp màu
trong chiếc khay dài. Những cây cọ mà Chanh chỉ hình dung qua những trang sách.
Anh dạy Chanh cách pha màu, kỳ diệu như được xem người ta làm ảo thuật. Với
việc trộn lẫn hai màu khác nhau được những màu như ý. Anh dạy Chanh cách cầm cọ
để vẽ. Những vệt màu đậm và rực rỡ trên nền giấy tô ki trắng muốt. Anh bảo
Chanh còn có thể phết màu lên bất cứ thứ gì khác không phải là giấy. Màu giữ
lại được rất lâu không phai. Màu bết trên áo, trên những đầu ngón tay của
Chanh. Màu bám cả trên má, trên mái tóc Chanh. Mẹ tỉ mẩn lau đi và gội bằng
chậu nước vàng sánh có mùi thơm dìu dịu.
Cánh đồng hiện ra với những sắc màu lóng lánh trong ánh nắng
ban mai. Đường chân trời lờ mờ phía xa xa. Cánh cò bay xoải cánh. Những dãy núi
nhấp nhô màu xanh ngắt. Màu biển cũng xanh thế là cùng. Đôi chân thiên thần
lướt qua những cánh đồng cỏ non còn ướt đọng sương đêm. Đi đến tận phía đường
chân trời. Đường chân trời không mờ cả khi bóng đêm đổ xuống. Bác trưởng thôn
đóng cho Chanh một cái giá vẽ bằng gỗ, cặp giấy lên, khề khà bên ấm trà nhìn
Chanh run run cầm cọ vệt những mảng màu xanh biếc.
Anh đặt Chanh ngồi trong xe rồi đưa Chanh đi vòng vòng trên
con đường vắt qua cánh đồng. Gió chiều nhẹ nhàng quét vào mặt mát lành như dải
lụa. Chanh phết từng vệt màu với đủ sắc xanh mướt, vàng sậm, nâu sẫm... Anh
phác hình cô gái nhỏ bé trên chiếc xe lăn và cây cọ. Mái tóc loăn xoăn vàng
hoe. Bức tranh của Chanh được anh mang về ngay trong buổi chiều hôm ấy. Đôi mắt
Chanh lấp lánh.
Con đường không ngắn và bé như tấm khăn quàng cổ. Nó dài và
quanh co, gồ ghề cao thấp. Bàn chân mẹ trầy xước. Đôi chân Chanh như đôi cánh
thiên thần bay về phía đường chân trời không mờ cả khi đêm đổ xuống. Cánh đồng
không xanh mướt mà còn vàng sậm. Có khi nâu sẫm, khô khốc. Bàn tay mẹ chai sần.
Đôi bàn tay Chanh lấm lem những mảng màu xanh, đỏ, nhòa nhoẹt. Chanh vui vì anh
thích những bức Chanh vẽ. Hội họa là thu lại thiên nhiên bằng màu sắc và trái
tim.
Mẹ tỉ mẩn lau những vệt màu trên những đầu ngón tay. Đôi mắt
mẹ buồn nhìn bóng người con trai phác chì trên tấm giấy trắng căng trên giá.
Chanh ngượng ngùng chưa biết tô màu gì lên đó. Những vệt màu loang lổ, nhòa
nhoẹt. Nụ cười hiền và ánh mắt thân thương. Đôi bàn tay mềm mát lạnh. Nàng băng
qua khu rừng, giẫm lên thảm lá khô dày nghe lạo xạo. Dưới kia dòng sông xanh
hiền hòa uốn khúc. Chàng ở đó, dang rộng vòng tay đón nàng. Đôi tay siết nhẹ
tấm eo thon và khẽ đặt nàng nằm trên thảm lá vàng óng ả...
- Anh!
- Chanh ơi! Màn đêm đen sẫm. Mẹ ôm Chanh siết chặt.
Mưa bắt đầu hối hả, sầm sập như bão. Tiếng lộp độp trên tấm
tôn như đá nện. Gió ào ạt qua khung cửa mang theo hơi lạnh và nước tạt thẳng
vào chiếc giường hai mẹ con đang nằm.
Mặt Chanh dại đi. Mưa! Mẹ đẩy Chanh về phía đằng sau, nhẹ
nhàng khép cửa. Tiếng cửa gỗ cọt kẹt. Tiếng mưa nhỏ dần, chỉ còn nghe lộp độp
trên những tàu lá chuối phía sau nhà. Mẹ đặt Chanh nằm lại trên chiếc gối
đầu... Mưa mát lành. Bàn chân thiên thần lướt trên cỏ mềm xanh non. Vài bụi hoa
dại li ti lẩn vào trong đám cỏ xanh nõn. Những cánh hoa bé xinh mỏng manh nhưng
vẫn còn tươi nguyên, không giập nát. Mưa không làm những cánh hoa phai nhạt sắc
màu.
Sau trận mưa trời trở nên xanh cao hơn, những mảng mây trắng
mỏng tang lững lờ trôi trên nền trời xanh thăm thẳm. Không khí cũng như được
gột rửa, trong lành và tươi mát. Bãi ngô trổ bông đều, phất phơ như cánh tay
vẫy. Chanh bắt đầu đưa cây cọ tô những mảng xanh thẫm, những hạt mưa li ti,
những chùm hoa với đủ sắc màu, không giập nát.
★
Anh đặt lên vai Chanh, bàn tay âm ấm lạ:
- Tranh của Chanh được mọi người rất thích, bán được rồi
Chanh ạ.
Thật...?
- Ừ.
Anh đặt vào tay Chanh một chiếc phong bì dán kín.
- Thù lao đây...
Chanh ngỡ ngàng nhìn tấm phong bì mỏng trên tay, đôi mắt mở
to ngập đầy nắng, lấp lánh... nhòa ướt. Chưa bao giờ Chanh nghĩ mình kiếm được
tiền từ những bức tranh, đơn giản ấy là tình yêu của Chanh thôi. Chanh sống với
tình yêu ấy. Tình yêu giúp Chanh vượt qua tất cả, giúp Chanh quên đi thực tại
và sống với một ước mơ xa lắm.
Gió tạt vào mặt làm xổ tung mái tóc buộc lỏng, những sợi tóc
quăn bết lại trên hai gò má. Anh ngắm bức tranh của Chanh trên giá, lặng người.
Đẹp Chanh ạ. Anh đã viết một đoạn giới thiệu qua về em. Nhưng anh nghĩ nếu em
tự giới thiệu, viết về những tâm tư tình
cảm của em chắc mọi người dễ đồng cảm hơn.
- Để làm gì hả anh?
- Tranh sẽ dễ bán hơn.
Mắt Chanh ngơ ngác.
Mặt trời đã bắt đầu nhô cao vọi. Nắng không đủ rát nhưng
cũng khiến những thứ chung quanh như được hong khô. Cả đám cỏ nơi anh đang
đứng. Anh ngồi xuống cỏ. Chiếc túi xách tuột khỏi vai. Đôi mắt nhíu lại nhìn về
phía đường chân trời vạch rõ phía xa xa.
Những cánh cò trắng cất cánh bay về phía ấy. Những bông ngô
như muôn ngàn cánh tay vẫy gọi. Mùi thơm thoang thoảng, vương cạnh chỗ Chanh
ngồi. Chanh nhớ đến mùi hương của những người khách lạ hay ghé qua chỗ Chanh
ngày trước. Họ mang một thứ mùi hương lạ lắm. Thứ mùi thoang thoảng của muôn
ngàn những đóa hoa rực rỡ. Chanh đoán thế. Nhưng cái mùi hương vảng vất quanh
Chanh lúc này lại lạ hơn. Vừa khiến Chanh thấy quen thân khiến trái tim Chanh
thổn thức lại vừa lạ lẫm ngăn những xúc cảm trong Chanh. Ánh mắt vẫn dịu dàng
đầm ấm như ánh nắng buổi sớm ban mai.
★
Đôi chân thiên thần lướt qua những dãy núi nhấp nhô. Những
lùm hoa bé xinh khoe mình trên đá. Những cánh hoa mỏng manh đón nắng. Dưới chân
dãy núi là bãi cát trắng mịn màng, nước xanh biếc lùi ra xa trả lại cho bờ bờ
cát trắng uốn mình mềm mại. Những đợt sóng nhẹ nhàng xô tới rồi tan ra, như
điệp khúc của một bản tình ca. Có một vòng tay nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau.
Nàng mỉm cười rất nhẹ, mặc những đợt sóng đang ào tới dưới đôi chân thiên
thần... Khi sóng tan vào lòng biển nàng cũng tan ra bởi nụ hôn ngọt lịm, mát
lành...
Mẹ chải mái tóc cho Chanh đến mấy chục lần, tết gọn gàng
thành một cặp đôi sam và thắt lại bằng một chiếc nơ màu đỏ. Chiếc váy màu trắng
chạm gót chân. Chiếc gương đặt trên ô cửa sổ lấp lánh bởi ánh nắng, má Chanh
ửng đỏ. Mẹ đặt Chanh ngồi ngay ngắn trên xe. Chỉ lát nữa thôi Chanh sẽ được gặp
anh trong một buổi lễ. Ánh nến và hoa hồng. Anh bảo đó sẽ là một buổi lễ đáng
nhớ. Thành phố với những con đường dài rộng với ánh đèn vàng. Những chiếc xe
ngựa lộc cộc ra về... Mẹ bảo chẳng có xe ngựa đâu. Nhưng Chanh vẫn tin trong
thành phố vẫn còn xe ngựa bởi chắc vẫn còn những cô nàng thích ngồi trên xe
ngựa với chiếc váy bồng có đăng ten và đôi giày vải thắt nơ.
Chiếc xe to dừng ở sân nhà. Người ta hỏi mẹ, nhìn Chanh mỉm
cười rồi nhấc bổng Chanh vào trong xe. Chanh được đặt ngồi trong một tư thế đặc
biệt, sát cạnh cửa kính và có hai chiếc dây thắt an toàn. Đôi mắt Chanh ngỡ
ngàng với thành phố đang trôi trước mặt. Những chiếc xe lao đi vun vút trong
một làn không khí quánh đặc và nồng khói. Xe nọ nối tiếp xe kia như một đám tắc
đường ngạt thở. Ai cũng muốn vượt lên trước. Tiếng cãi vã, tiếng lẩm bẩm... Mặt
đường bốc lên những làn khói đen xịt. Ngột ngạt. Chanh hé mắt qua khe cửa kính
mở hẹp và nhận ra ánh nắng không lọt trong thành phố.
Khán phòng dày đặc người. Những bức tranh được đóng khung
treo trên tường, dán một tấm giấy nhỏ ghi tên tác giả ở dưới. Chanh nhận ra
những bức tranh của mình được treo trang trọng trong khán phòng. Có cả bức
tranh anh vẽ hình Chanh và vài dòng giới thiệu về Chanh. Những ánh mắt nhìn
Chanh lạ lẫm, cứ như Chanh mới từ một thế giới nào đến vậy. Gương mặt anh lấm
tấm mồ hôi, cặp kính trắng làm Chanh không còn nhận ra đôi mắt thân thương. Anh
đón Chanh với nụ cười vội vã. Mọi người hướng về Chanh. Những ánh sáng của máy
ảnh, máy điện thoại làm Chanh lóa mắt. Chanh thấy đôi tay nhỏ bé của mình run
rẩy trên xe.
Những bức tranh loang lổ màu sắc treo trên tường được gỡ
xuống dần. Người ta mang đi và trao lại cho Chanh những nụ cười và ánh mắt buồn
rượi. Có người nắm tay Chanh chặt lắm. Rưng rưng. Con chim non gãy cánh trong
một ngôi biệt thự màu tro lạnh. Vị chủ nhà nhặt nó lên và đặt nằm vào một tấm
thảm đỏ giữa nhà. Những vị khách ghé thăm nhìn con chim non tội nghiệp, ngợi ca
ông chủ nhà vì tình yêu thương cao cả.
★
Chiều tắt nắng dần trên những ngọn phi lao phía rặng xanh xa
tít tắp. Tất cả như chìm trong im lặng. Cả hơi thở của Chanh cũng rất nhẹ,
loãng trong không gian bao la phía trước mặt. Con đường vẫn dày những viên sỏi
lăn lóc. Anh đến với chiếc ba-lô mầu vàng nhét đầy những cây cọ và hộp màu. Đôi
vai Chanh bé nhỏ trong vòng tay lạnh ngắt.
- Em sẽ không vẽ tranh nữa.
- Sao thế? Em đã được nhiều người biết đến.
Mắt Chanh đăm vào mắt anh. Đôi mắt vẫn thân thương đấy chứ,
chỉ nụ cười là không còn nắng nữa.Con chim non nằm trên tấm thảm, ăn những vụn
bánh mì và uống sữa do người nhà mang tới. Và rồi nó chết dần khi ông chủ mang
đặt nó trên đám cỏ...
Con đường lùi lại phía sau. Bụi cỏ mờ dần trong sương, nhòa
trên khóe mắt. Bóng anh đổ dài trên cánh đồng ngô màu xám nhạt. Những vệt màu
loang lổ. Đôi chân thiên thần bay qua những dãy núi phủ màu xanh của đá, của lá
và xen màu đỏ thắm của những khóm hoa nhỏ xíu trong khe đá. Bãi biển trải dài
ôm chân núi. Sóng như dải lụa trắng mềm uốn lượn lúc gần, lúc xa...
Gương mặt người con trai mờ ảo, chỉ có dáng người đổ dài
trên cánh đồng ngô qua ô cửa. Những mảng màu trộn lẫn.
Nhận xét
Đăng nhận xét