Xe Người - Truyệnngắn
Chuyến đi
này, đối với ông chỉ có một dự định duy nhất. Ông đến khu nghỉ dưỡng có cái
vườn hoa đẹp rợp trời. Ở đó, ông có kỷ niệm với bà, tức vợ ông. Mười năm rồi,
giờ ông tám mươi hai tuổi. Chân bước lên xe nặng nề và cái tai không còn nghe
những gì người ta nói. Ông nói những điều mình nghĩ. Và ông cũng nghĩ mọi người
thích nghe câu chuyện của ông. Vì vậy đến khi lơ xe hỏi tiền, ông cất giọng
sang sảng.
- Đi Đà Lạt,
thăm vườn hoa ở khu nghỉ dưỡng Minh Tâm. Tôi có kỷ niệm ở đó với một người cực
kỳ quan trọng.
- Không, ông
cho cháu tiền xe, bốn trăm nghìn đồng - Người lơ xe vừa nói vừa cười để lộ hàm
răng thích đùa nghịch giữa những chiếc răng dài.
- Đó là vợ,
là người yêu, là người tôi nhớ.
Người lái xe
bỏ qua ông để đi thu tiền những vị khách ở các hàng ghế tiếp theo. Anh ta đếm
lại số tiền trên tay, tất thảy là một triệu hai trăm nghìn đồng. Như vậy chỉ
mới thu được ba khách, số còn lại họ ngủ cả. Anh không tiện đánh thức. Xe nhồi
mệt thấy chết nên giấc ngủ lúc này cũng quý giá lắm! Anh bỏ qua nốt những vị
khách này và tiến trở lại hàng ghế tầng một. Ở đấy có một bà lão đang thức.
- Bà cho
cháu xin tiền xe - Anh ta từ tốn đưa hai tay ra trước mặt bà lão.
- Tôi đi Đà
Lạt, đi thăm nơi hai chúng tôi từng đến.
- Dạ, bà cho
cháu bốn trăm nghìn đồng.
- Tôi tám
mươi tuổi rồi. Đi thăm nơi hai vợ chồng tôi từng nghỉ dưỡng. Ông ấy mất đã tròn
tám năm rồi. Tôi nhớ ông quay quắt.
Buồn lắm!
Không có ông ta ở bên cạnh cuộc sống thật buồn.
Cái xe này
là xe "Tình nhân" - Người lơ xe nghĩ. Anh ta ngồi xuống ở ghế trống
cạnh bà lão. Hai tay chắp lên má nhìn bà chăm chăm trong ánh đèn xanh mờ quét
qua gương mặt có làn da rất sáng. Sao bà lão này không là vợ của ông lão kia
nhỉ, anh ta chực cười với ý nghĩ đó. Như thế họ đỡ phải cô đơn, đỡ phải tìm
nhau giữa những trống vắng đến thênh thang trong cuộc sống. Xe trườn lên dốc,
một số hành khách đã thức dậy trong không khí nồng nặc vữa nôn. Có tiếng trẻ
con khóc khi cơn say và thấm đủ. Anh đi một lượt trong xe làm công việc hằng
ngày của mình đó là phát những chiếc bao bóng.
- Lấy bao đi
mấy chú, mấy dì. Chuẩn bị trước nếu ai bị nôn đấy. Đoạn dốc này dài.
Người lơ xe
đi phát bao bóng cho từng người. Anh đặt lên bàn ăn trên mỗi chiếc giường nằm
một chai nước và chiếc khăn lạnh. Xong anh đi thu tiền xe, không phải gấp gáp
như thế nhưng cần phải hoàn thành công việc này để thực hiện công việc khác,
đến điểm đón khách khác là phải sắp xếp chỗ cho khách, bốc hàng và rồi lại thu
tiền. Cuộc sống trên xe nó như thế, nên đến ba mươi lăm tuổi anh chẳng lấy nổi
một tấm đàn bà để ngửi mùi tình yêu, để sinh con đẻ cái. Mà thân chỉ nuôi nổi
mình thân, anh đâm ra tính toán.
Chừng ấy
tiền không đủ bảo đảm cho một gia đình có vợ con. Thôi tạm thời gọi chủ nghĩa
độc thân muôn năm, sang trang khác tính câu chuyện khác. Mà suy nghĩ này có từ
hồi anh ba mươi tuổi, đến giờ đã năm nhăm. Như vậy năm nhăm tuổi không cất nổi
một trang đời.
Cuộc sống
đôi lúc cũng lắm điều khốn khó.
Xe bắt đầu
trườn lên nửa con dốc, hầu hết khách trên xe đều thức dậy thều thào trò chuyện
với nhau. Người quen người lạ gì cũng nói chuyện tất. Miễn là ngồi cạnh nhau.
Trong không gian này không thể im lặng, đôi lúc xe trôi qua đỉnh đèo dưới ánh
trăng suông với những điều đáng ngờ về thân phận. Sống và chém gió, đó là sở
trường của đám thanh niên. Xe này chỉ có mỗi anh ngồi cạnh ông lão tám mươi hai
tuổi là trẻ nhưng trông rất lù lỳ. Hay nói đúng hơn là nhìn mặt anh ta có tâm
sự, cha này chắc có nỗi buồn gì đấy.
Nhìn dáng
trầm tư, ánh nhìn cố định vào tấm gương ra ngoài cửa xe. Ở đó đâu thấy gì, màn
đêm đồng lõa với sự mịt mù tối tăm. Có thể, anh ta nhìn vào đâu đó còn sót lại
trong ký ức của mình hoặc những thoáng buồn của ánh đèn rớt qua.
- Anh đi đâu
đấy? Cụ già tám mươi hai tuổi hỏi người thanh niên. Anh ta vẫn chưa tỉnh giấc
với cơn suy tư của mình. Nhưng ông già đã nghe thấy tiếng lao xao, và ông cho
đó là câu trả lời của anh ta nên mới tiếp tục cuộc trò chuyện. Sao lại bỏ nhà
đi, nhà là mái ấm sao bỏ đi. Chắc vợ chồng cơm không lành canh không ngọt.
- Cụ nói sao
cơ ạ? Anh ta sực tỉnh và quay mặt sang phía cụ già.
- Tôi đi Đà
Lạt, đi thăm lại nơi vợ chồng tôi từng đi qua, tôi nhớ bà ấy đến không ngủ
được. Có thể đây là chuyến đi cuối cùng của tôi. Tuổi này ngủ không thức dậy là
chuyện thường. Nhưng còn hơi thở là tôi vẫn yêu vợ mình.
- Sao vợ cụ
không ở cùng?
- Tôi nghe
rồi, anh nói anh bỏ nhà đi vì chuyện vợ con...
- Cháu không
định nói vậy.
Nhưng đó là
chuyện thực. Anh đang chạy trốn vợ mình. Cuộc sống với bao ngờ vực và xúc phạm
nhau. Anh muốn có thời gian để nghĩ lại.
- Ông ấy
không nghe được điều anh nói đâu - Người lơ xe nói chen vào. Anh thanh niên đưa
ánh nhìn khó hiểu.
- Tôi không
biết nữa, ông ấy biết tôi bỏ nhà đi.
- Tôi xin
lỗi nhưng vì mắt anh buồn quá! Ông đoán cuộc sống phổ biến hiện nay của lớp
trẻ. Thực sự chứ? Chuyện anh bỏ nhà đi.
- Thực sự.
- Cô ấy
không phản ứng gì về chuyện đi?
- Biết đâu
mà phản ứng. Tôi nhảy xe là đi vậy.
- Còn con
anh?
- Chúng tôi
chưa có con.
HOÀNG HẢI LÂM(Theo ND)
Nhận xét
Đăng nhận xét